Này anh…
Em ghét những ngày mưa tầm tã. Ghét nhìn những vòng xe quay vội vã trong màn mưa. Em đi đường, nước mưa quất vào mặt rát bỏng, vào mắt cay xè. Cố gắng lắm mới có thể nhìn đường qua cặp kính. Và em ghét mưa, vì mưa làm em nhớ… Nhớ nụ hôn đầu đời trong mưa và bờ vai ướt đẫm của một người.
Này anh…
Em ghét nắng. Em ẩm ương nhỉ? Nắng cũng ghét mà mưa cũng chẳng tha. Em ghét cái rát bỏng của nắng hè. Giữa trưa đi làm về, mặt trời chói chang. Cái nóng từ mặt đường nhựa phả vào mặt đôi lúc làm em lạc tay lái. Em ghét cái thời tiết nóng nực khiến em không muốn ăn. Mùa Hè thường khiến em xuống cân không phanh. Em ghét nắng vì làm em nhớ đến cái nhìn xót xa mỗi lần bát cơm em ăn còn hơn nửa.
Này anh…
Em ghét hương hoa sữa. Em đã từng là cô gái chỉ thích hương hoa sữa mùa Thu. Em đã từng bỏ qua những đóa hoa hồng, những cành hoa ly,… người ta tặng để lựa chọn cho mình những chùm hoa sữa trắng. Em ghét… vì chính những chùm hoa ấy, giúp anh xộc thẳng vào cánh cửa trái tim em không ngập ngừng, do dự.
Này anh…
Em ghét những tin nhắn lúc nửa đêm khiến giấc ngủ của em cứ chập chờn. Em ghét phải nghi ngờ, phải dằn vặt. Một thời, không có những tin nhắn của anh vào lúc 11 giờ đêm em không tài nào ngủ được. Phải khi tin nhắn đến, mới mỉm cười vào giấc ngủ ngon. Nhưng bây giờ, em ghét phải giật mình tỉnh giấc vì tin nhắn đến. Những tin nhắn nhớ nhung, tin nhắn ân hận, tin nhắn yêu thương… Tất cả hóa ra chỉ là giả dối như một trò đùa vô duyên của một người nào đó.
Này anh…
Em ghét những bữa cơm tối gia đình. Ghét bên mâm cơm chỉ có em, có con, và bố mẹ chồng già khó tính. Ghét sự đủ đầy của những gia đình bên cạnh. Bữa cơm khiến em nhận ra những khiếm khuyết của hôn nhân.
Này anh…
Em ghét những ngày đông. Ghét không gian u ám, lá cành trơ trụi và tiết trời lạnh buốt. Ghét nhìn những đôi tình nhân tay trong tay dạo bước. Ghét những đêm Đông, chăn đệm có dày vẫn không thấy ấm. Ghét Đông, vì làm em nhớ một vòng tay.
Này anh…
Em ghét những nghi ngờ, những ghen tuông. Là đàn bà có gia đình, em luôn có ý thức giữ gìn bản thân mình cho thật tốt. Nhưng không biết có phải có tật giật mình nên anh luôn muốn kiểm tra, luôn dằn vặt?
Này anh…
Em ghét phải đợi chờ, phải hi vọng vào những điều viển vông. Bởi với em, đợi chờ chưa bao giờ là hạnh phúc. Ngày còn bé, em có nghe bà kể chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ. Thất tịch mưa rơi chứng minh cho lời hẹn thề chung thủy. Nhưng… một ngày gặp gỡ đổi lại một năm đợi chờ đằng đẵng. Không biết có khi nào, người tiên giới, kẻ hồng trần không tin tưởng vào nhau?
Này anh….
Em ghét những lời tán tỉnh, những câu nói bông đùa. Ghét những người đàn ông thấy em cô đơn rồi buông lời trêu ghẹo. Ghét những cái nắm tay, những liếc mắt đưa tình chộp giật. Ghét những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những bó hoa… của những người đàn ông có vợ. Chỉ khiến em nhớ đến phận đàn bà của mình cũng như vợ họ mà thôi.
Nhưng em ghét nhất vẫn là anh. Em ghét người đàn ông mang cho em yêu thương rồi lại sẻ chia cho người khác. Em ghét những lời thề hẹn lại quên ngay sau khi thoát ra khỏi bờ môi. Em ghét phải quay quắt với những lo toan cơm áo gạo tiền. Ghét phải đợi chờ, ghét phải thứ tha và hi vọng. Ghét bàn tay đã nắm tay em giờ ủ ấm cho bàn tay khác. Ghét vòng tay đã ôm người đàn bà khác nay lại chạm vào em…
Và anh này, dù em là đàn bà nhưng không nói ghét là thương. Không nói có là không như những cô nàng đỏng đảnh. Thế giới của em không đơn giản chỉ hai sắc màu đen và trắng. Nhưng em lại phân biệt rạch ròi trong tình cảm. Đàn bà ba mươi, nhờ anh mà tỉnh táo lắm giữa đường đời. Nên… em ghét anh thật rồi, anh biết, đúng không?
ST