Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Gét anh


Này anh…
Em ghét những ngày mưa tầm tã. Ghét nhìn những vòng xe quay vội vã trong màn mưa. Em đi đường, nước mưa quất vào mặt rát bỏng, vào mắt cay xè. Cố gắng lắm mới có thể nhìn đường qua cặp kính. Và em ghét mưa, vì mưa làm em nhớ… Nhớ nụ hôn đầu đời trong mưa và bờ vai ướt đẫm của một người.
Này anh…
Em ghét nắng. Em ẩm ương nhỉ? Nắng cũng ghét mà mưa cũng chẳng tha. Em ghét cái rát bỏng của nắng hè. Giữa trưa đi làm về, mặt trời chói chang. Cái nóng từ mặt đường nhựa phả vào mặt đôi lúc làm em lạc tay lái. Em ghét cái thời tiết nóng nực khiến em không muốn ăn. Mùa Hè thường khiến em xuống cân không phanh. Em ghét nắng vì làm em nhớ đến cái nhìn xót xa mỗi lần bát cơm em ăn còn hơn nửa.
Này anh…
Em ghét hương hoa sữa. Em đã từng là cô gái chỉ thích hương hoa sữa mùa Thu. Em đã từng bỏ qua những đóa hoa hồng, những cành hoa ly,… người ta tặng để lựa chọn cho mình những chùm hoa sữa trắng. Em ghét… vì chính những chùm hoa ấy, giúp anh xộc thẳng vào cánh cửa trái tim em không ngập ngừng, do dự.
Này anh…
Em ghét những tin nhắn lúc nửa đêm khiến giấc ngủ của em cứ chập chờn. Em ghét phải nghi ngờ, phải dằn vặt. Một thời, không có những tin nhắn của anh vào lúc 11 giờ đêm em không tài nào ngủ được. Phải khi tin nhắn đến, mới mỉm cười vào giấc ngủ ngon. Nhưng bây giờ, em ghét phải giật mình tỉnh giấc vì tin nhắn đến. Những tin nhắn nhớ nhung, tin nhắn ân hận, tin nhắn yêu thương… Tất cả hóa ra chỉ là giả dối như một trò đùa vô duyên của một người nào đó.
Này anh…
Em ghét những bữa cơm tối gia đình. Ghét bên mâm cơm chỉ có em, có con, và bố mẹ chồng già khó tính. Ghét sự đủ đầy của những gia đình bên cạnh. Bữa cơm khiến em nhận ra những khiếm khuyết của hôn nhân.
Này anh…
Em ghét những ngày đông. Ghét không gian u ám, lá cành trơ trụi và tiết trời lạnh buốt. Ghét nhìn những đôi tình nhân tay trong tay dạo bước. Ghét những đêm Đông, chăn đệm có dày vẫn không thấy ấm. Ghét Đông, vì làm em nhớ một vòng tay.
Này anh…
Em ghét những nghi ngờ, những ghen tuông. Là đàn bà có gia đình, em luôn có ý thức giữ gìn bản thân mình cho thật tốt. Nhưng không biết có phải có tật giật mình nên anh luôn muốn kiểm tra, luôn dằn vặt?
Này anh…
Em ghét phải đợi chờ, phải hi vọng vào những điều viển vông. Bởi với em, đợi chờ chưa bao giờ là hạnh phúc. Ngày còn bé, em có nghe bà kể chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ. Thất tịch mưa rơi chứng minh cho lời hẹn thề chung thủy. Nhưng… một ngày gặp gỡ đổi lại một năm đợi chờ đằng đẵng. Không biết có khi nào, người tiên giới, kẻ hồng trần không tin tưởng vào nhau?
Này anh….
Em ghét những lời tán tỉnh, những câu nói bông đùa. Ghét những người đàn ông thấy em cô đơn rồi buông lời trêu ghẹo. Ghét những cái nắm tay, những liếc mắt đưa tình chộp giật. Ghét những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những bó hoa… của những người đàn ông có vợ. Chỉ khiến em nhớ đến phận đàn bà của mình cũng như vợ họ mà thôi.
Nhưng em ghét nhất vẫn là anh. Em ghét người đàn ông mang cho em yêu thương rồi lại sẻ chia cho người khác. Em ghét những lời thề hẹn lại quên ngay sau khi thoát ra khỏi bờ môi. Em ghét phải quay quắt với những lo toan cơm áo gạo tiền. Ghét phải đợi chờ, ghét phải thứ tha và hi vọng. Ghét bàn tay đã nắm tay em giờ ủ ấm cho bàn tay khác. Ghét vòng tay đã ôm người đàn bà khác nay lại chạm vào em…
Và anh này, dù em là đàn bà nhưng không nói ghét là thương. Không nói có là không như những cô nàng đỏng đảnh. Thế giới của em không đơn giản chỉ hai sắc màu đen và trắng. Nhưng em lại phân biệt rạch ròi trong tình cảm. Đàn bà ba mươi, nhờ anh mà tỉnh táo lắm giữa đường đời. Nên… em ghét anh thật rồi, anh biết, đúng không?

                                                                                                                                                       ST

Mưa và những tâm sự buồn


  Trời đổ mưa… Những cơn mưa luôn làm em buồn.
Kỉ niệm ngày nào lại ùa về theo tiếng mưa, khiến em bật khóc… Người ta không thể sống chỉ để hoài niệm mãi quá khứ phải không anh?
Vậy mà sao em đã cố quên và có lúc ngộ nhận mình đã quên được rồi nhưng em chợt nhận ra một điều rất thực, rằng: “Chưa bao giờ em quên được anh và chưa bao giờ em hết yêu anh!”.
Nếu tình yêu là nỗi nhớ thì em đã gọi tên anh cả trong những giấc mơ.
Nếu tình yêu là động lực cho con người ta đi lên thì mỗi lần thất bại em lại tìm đến anh để ngày mai vững tin bước tiếp.
Nếu tình yêu là sự thủy chung và chờ đợi thì cho đến bây giờ em vẫn khắc trong tim hình bóng duy nhất chỉ một người.
Tình yêu còn là gì nữa hả anh?
Em cũng không biết nữa, chỉ biết tình yêu đôi khi rất bình yên, xua tan phiền muộn, đôi khi lại như giông bão, cuốn trôi tất cả…
Nhưng quan trọng em vẫn còn có anh sau những va vấp, sóng gió của cuộc đời...
Em ước gì cho thời gian quay trở lại để em chạy thật nhanh về bên anh, nói với anh những lời yêu mà bao ngày qua em cố tâm che dấu để anh hiểu em hơn, để ta cần nhau hơn bao giờ hết. Không biết trái tim anh có còn dành chỗ nào cho em nữa không khi giữa bể đời này em biết mình chỉ là một giọt nước giữa mênh mông, một hạt cát nhỏ nhoi lẫn trong sa mạc cát, một giọt sương mỏng manh, yếu ớt, một hình dung mờ nhạt đến vô chừng...
Suy nghĩ nhiều đêm, em mới đưa ra một quyết định cho cuộc đời mình. Dù đúng, dù sai thì em vẫn muốn một lần đối mặt với tất cả. Nếu đúng, em sẽ vượt qua, tồn tại và trưởng thành cùng những bài học từ cuộc sống. Nhưng nếu em sai thì tổn thương ấy sẽ giúp em biết mình cần phải làm gì để không một lần nữa tự tay xát muối lên vết thương đời mình.
Em sẽ không giam mình trong cái ốc đảo nhỏ bé đầy tự ti kia nữa mà mạnh dạn bước chân ra ngoài biển lớn. Nơi có những con sóng bạc đầu cuốn mãi không ngừng theo dòng chảy của số phận. Nơi có những cánh chim hải âu tung cánh giữa bao la của trời và đất, đầy bình yên, không vướng phiền muộn.
Em muốn được như thế... Em muốn trở về là chính em, là ngày bình yên có anh, là ngày hạnh phúc rất gần, không còn xa nữa...
Em biết mình không thể sống mãi với hoài niệm.
Em còn tương lai tươi sáng ở phía trước.
Em cần phải bước đi chứ không thể cứ ngồi ôm khư khư quá khứ đau buồn.
Em đã làm được điều đó... Đã đứng dậy sau những vấp ngã, đã bước tiếp trên con đường mà em đã lựa chọn, đã quên được những cái cần phải quên, đã bỏ qua được những gì không phải là của mình.
Vậy mà sao em không thể quên được anh?!
Vậy mà sao em không xóa nổi một cái tên?!
Mà nếu như khó quá thì thôi, em sẽ học cách yêu lại từ đầu, học cách nắn nót tô vẽ lại cho đời mình những ước mơ, học cách ghép vần tên anh và tên em trong cuộc sống.
Cuộc sống luôn là một dòng chảy, hối hả, ngược xuôi, chỉ có lòng người là cần có một chút ngưng đọng, một khoảng lặng để yên bình.
Em sẽ lắng lòng mình lại để cho niềm đau trôi dần vào quên lãng. Để rồi ngày mai, em sẽ bước đi trên con đường mà em đã lựa chọn, nơi đó sẽ không còn kí ức buồn đau, không còn những hiểu lầm, hờn giận và không còn nước mắt nhạt nhòa cùng những vụn vỡ, chua xót của tình yêu...
Khi cơn mưa đi qua, trời sẽ nắng…
Đó chính là chút ấm áp bình yên nhất trong cơn giông bão của cuộc đời…
Và anh - anh chính là nắng sau mưa mà em khao khát và chờ đợi...
Nếu một ngày... hai ngày... ba ngày...
Nếu lâu hơn, một năm... hai năm.... ba năm... mà anh vẫn chưa trở về, ta vẫn chưa tìm thấy nhau trong chuỗi ngày dài lạc lối, thì em vẫn sẽ chờ anh, vẫn mãi yêu anh, vẫn không ngừng ước mơ và hi vọng một mai anh sẽ quay trở về, với em, với giao ước của riêng đôi ta, với những gì anh đã từng hứa sẽ mang đến cho em...
Bởi em tin, nếu không ngừng hi vọng thì rồi cũng sẽ có ngày thành hiện thực... còn nếu luôn nuôi dưỡng ước mơ thì cuối cùng cũng sẽ chạm tay đến ước mơ...
                                                                                                                                                             ST