Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

MƯA VÀ ANH

 Anh sẽ về chứ?

Ừ, anh sẽ về khi trời hết mưa..

Khi trời hết mưa?

 Phải? khi trời hết mưa, nắng nhẹ nhen nhóm và anh sẽ đến với em khi cầu vồng hé dạng cuối chân trời..

Anh đi bao lâu?

Sẽ nhanh thôi, khi dứt một cơn mưa.


Khi dứt 1 cơn mưa??


Phải, khi dứt 1 cơn mưa, con đường khô ráo, cây lá vươn cao anh sẽ lại về bên em..


  Và bao giờ cũng vậy, trong từng câu chuyện của mình, anh luôn biến mưa thành hình ảnh đại diện cho tâm hồn và trái tim anh. Bởi anh bảo, anh thích mưa, mưa xuống làm mát đi cái oi bức do nắng mang lại, mưa gột rửa những sầu muộn trong anh, mưa mang lại cho anh niềm hăng hái và có lẽ do đó, mà tôi thấy mắt anh luôn long lanh như hai giọt mưa, trong trẻo như mưa và cũng u buồn như mưa.


  Tôi gặp anh vào một buổi chiều mưa khi vết thương lòng vẫn còn chưa kịp hóa sẹo. Anh gặp tôi tại gốc quán cafe ấy, khi không rõ trái tim anh đang ra sao nhưng qua ánh mắt đăm chiêu nhìn mưa rơi và thi thoảng kèm tiếng thở dài thì tôi chắc rằng, thứ anh đang bầu bạn hẳn không phải là niềm vui. Cứ thế, hai con người, hai tâm hồn, hai góc khuất, hai hướng nhìn nhưng dưới chung một cơn mưa và tôi biết, chúng tôi có chung một nỗi buồn..


- Cafe nhé!


  Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn không có chút gì là cảm xúc..


- Cafe đen nguyên chất sẽ có vị đắng để đánh lại cái đắng trong lòng anh, có hương thơm để xua tan nỗi buồn trên mặt anh và có lẽ nó thật ấm cho ngày mưa lạnh.


  Không để anh đáp lại, tôi đặt ly cafe xuống bàn rồi nhanh chóng tiến đến quầy thu ngân và biến mất dưới cơn mưa. Cầm cái ô trên tay, tôi thả mình dưới mưa, lạc lõng trong cái suy nghĩ bị bỏ rơi, lòng tự trọng của một đứa tự kiêu không cho phép tôi chấp nhận sự thật mình vừa bị ” đá ” và tệ hơn khi biết đôi thủ chính là đứa bạn thân. Mưa lúc này có thể ngụy trang cho những giọt nước mắt đang đua nhau ứa ra trên khóe mắt nhưng tiếng mưa lại không đủ to để lấn đi tiếng nấc lẫn tiếng chửi rủa của một con – điên – thất – tình. Tôi luôn mồm ” khốn nạn, khốn cho thằng ngu như anh bỏ mất tôi và khốn cho một đứa như tôi phải lòng anh_ thằng khốn nạn”.. Miệng lẩm bẩm, chân đá loạn xạ, tay huơ tứ bề như một kẻ mất ý thức mà không hề nhận ra, sau lưng mình là một bóng đen dõi theo cùng nụ cười tinh quái của kẻ giấu – mặt.


  Và sau cái buổi chiều “nổi loạn ” ấy, hàng ngày tôi vẫn đều đặn nhận được một ly cafe nóng đặt ngay ngắn ở trước cửa nhà trọ. Đã có không dưới vài lần tôi quyết bắt quả tang kẻ ” quấy rối đáng yêu” ấy nhưng rồi lại chợt nghĩ, kết thúc chi một thói quen lãng mạn khi chưa chắc sau nó đã là những điều tuyệt vời. Nghĩ vậy, tôi đã âm thầm đặt 1 mảnh giấy ở cạnh cửa trước khi đi ngủ ” cafe thật nóng, cảm ơn đã cho tôi 1 lý do để chờ đợi mỗi buổi sáng thức dậy”. Và sáng hôm sau, bên cạnh ly cafe quen thuộc còn có mảnh giấy “ Cafe đen nguyên chất sẽ có vị đắng để đánh lại cái đắng trong lòng anh, có hương thơm để xua tan nỗi buồn trên mặt anh và có lẽ nó thật ấm cho ngày mưa lạnh _ hẹn gặp em tại quán cũ nhé”.


  Chiều hôm đó tôi gặp lại anh, cũng quán cũ, góc cũ chỉ khác là trời hôm nay không mưa và ánh mắt của cả hai cũng đã vơi đi chút buồn.


- Sao anh biết nhà em, sao anh biết loại cafe em thích, sao anh lại đặt cafe trước cửa nhà em?..


- Những cô gái thích lẩm bẩm dưới mưa thường cũng nói nhiều như vậy sao?


- Ơ…


- Người ta thường không gọi loại cafe họ không thích để mời người khác, người thích cafe sẽ không uống cafe đá và không khó để tìm được nhà của chủ nợ.


- Chủ nợ??


- Phải! anh nợ em một chút đắng em đã dùng để làm ngọt lòng anh, chút thơm để xoa dịu trái tim anh và chút ấm áp để anh tin rằng, thiên thần và điều kì diệu hoàn toàn hiện hữu trên thế gian này..


  Từng câu nói của anh như ghim đinh vào trí nhớ của tôi, thông minh, lém lỉnh cùng một nụ cười tỏa nắng anh có thể giết chết bao nhiêu cô gái và trong đó không ngoại trừ tôi. Ba tháng tiếp theo tôi không biết mình là gì của anh, vẫn nhận được cafe mỗi sáng, vẫn nhận được tin nhắn mỗi đêm nhưng chỉ được gặp nhau vào những ngày trời mưa. Vỏn vẹn 4 lần gặp nhau dưới những cơn mưa rào của Sài Gòn, tôi chỉ biết im lặng nghe anh kể về mưa, từ nguồn gốc khoa học đến khía cạnh tình cảm, từ thuở ấu thơ đến những kỉ niệm học trò, từ việc anh được sinh ra vào buổi trời mưa đến việc ngày ba mẹ anh ra tòa trời cũng mưa rất to. Và tôi cảm nhận được, tôi thích anh, thích nụ cười và thích cả những cơn mưa của anh..


  Tôi _ đứa con gái tự cao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu và bày tỏ tình yêu trước một đứa con trai nào cả. Tôi không đẹp nhưng tôi thích được theo đuổi, tôi không giỏi nhưng tôi thích được chinh phục và đó là lý do tôi ôm mãi cơn cảm nắng của mình trong lòng mà chưa một lần thốt ra. Băn khoăn với bao nhiêu suy nghĩ, tôi chợt giật bắn mình vì tin nhắn đến ” gặp nhau quán cũ em nhé!” _ tin nhắn đến vào một buổi trưa trời nắng như đổ lửa.


- Anh sẽ đi nước ngoài 1 thời gian.


Anh sẽ về chứ?


Ừ, anh sẽ về khi trời hết mưa..


Khi trời hết mưa?


Phải? khi trời hết mưa, nắng nhẹ nhen nhóm và anh sẽ đến với em khi cầu vồng hé dạng cuối chân trời..


Anh đi bao lâu?


Sẽ nhanh thôi, khi dứt một cơn mưa.


Khi dứt 1 cơn mưa??


Phải, khi dứt 1 cơn mưa, con đường khô ráo, cây lá vươn cao anh sẽ lại về bên em..


  Dứt lời, anh quay đi chỉ để lại một chiếc hộp nhỏ trên bàn. Bên trong chỉ vẻn vẹn một chiếc thiệp nhỏ hình cầu vồng, từng câu chữ như đi sâu vào tâm trí tôi “ngày này năm trước, anh đã tiễn người con gái anh yêu thương nhất lên thiên đàng, 1 năm sau, trời nắng gắt nhưng nỗi nhớ trong anh chưa vơi đi phần nào, có thể trái tim anh lỗi nhịp khi bên em nhưng trời mưa lâm râm thì cầu vồng không thể xuất hiện. Cho anh thời gian nhé! khoảng thời gian đủ để dứt một cơn mưa và chờ nắng lên sưởi ấm lòng em. Kí tên: Mưa”


  Giọt nước mắt rơi xuống ngay cạnh tên anh, cái tên mà tôi vẫn thường gọi anh trong tin nhắn. Trên bầu trời, mây đen kéo đến, tôi nán lại quán như để chờ trời mưa, chờ trời mưa để được chờ đến khi mưa tạnh dẫu biết rằng mưa của trời chóng đến chóng tan còn mưa của lòng dai dẳng không thôi. Có những chờ đợi trong hư vô nhưng vẫn thắp được cho con người biết bao là hi vọng. Bình yên nhé cơn mưa của em....
                                                                                                                                ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét