Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Cát và thủy tinh


    Một ngày, Cát nói với Gió: "Anh là một ngọn Gió hoang dại, chẳng bao giờ ở quá lâu bên người thương yêu. Nếu có kiếp sau, em xin được làm Bồ Công Anh để theo anh mãi." 

     Anh gọi tôi là Ánh nắng của anh, tinh khôi và ấm áp. Cơn Gió khẽ lướt qua bãi cát phẳng lặng, không khỏi choáng ngợp trước vẻ hoàng kim lộng lẫy của Cát. Anh gọi tôi là Nắng, còn bởi vì anh là một ngọn Gió. Một ngọn Gió tiêu diêu tự tại, không ràng buộc, không vướng bận những quy tắc luật lệ do kẻ khác tạo ra. Ngọn Gió thổi vì chính bản thân nó cần phải làm thế mới có thể tồn tại. Gió thổi những hạt Cát nhỏ xíu tung bay trên không, chúng sáng lên, lung linh như những viên kim cương nhỏ trong ánh nắng rực rỡ. Cát quay cuồng trong cơn lốc, còn Gió đang reo vui khúc tình ca tặng Cát. - Em cười nhìn rất xinh, bé à. Ở bên cạnh em lúc nào cũng thật dễ chịu. - … - Nhưng tại sao anh chưa bao giờ thấy em khóc? - Bởi vì em là Nắng của anh mà. - Tôi mỉm cười. Anh cười và hôn lên mi mắt tôi. Khi quay gót bước vào nhà, tôi thấy má mình đã đẫm nước tự lúc nào. Những đêm không trăng là khoảng thời gian Gió cô độc nhất, bởi Gió không thể nhìn thấy Cát. Cát cầu xin con người hãy nấu chảy mình, tạo thành một chiếc bình thủy tinh tuyệt đẹp, sau đó đặt một ngọn nến vào đó. Nhưng khi ngọn nến tắt, Gió buồn bã bỏ đi. Sáng hôm sau, một cậu bé vô ý đá quả bóng trúng vào chiếc bình thủy tinh. Nó vỡ tan.

    Bởi vì cô ấy là Cát, nên tôi phải là Biển, mặc dù tôi không xứng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở cửa lớp, tôi biết mình sẽ mãi mãi yêu người con gái này. Tất cả mọi thứ lúc đó đã biến thành những thước phim đen trắng, trừ cô ấy. Khi cô ấy được chỉ định ngồi cạnh tôi, dường như có ai đó đã rút sạch không khí khỏi hai lá phổi của tôi rồi. Tôi không tài nào tập trung vào bài giảng trên lớp được nữa, tâm trí tôi lãng đãng trôi dạt sang phía tà áo trắng bên cạnh, và mắc cạn luôn ở đó. Rồi chúng tôi trở thành bạn thân. Cô ấy nhận tôi làm anh trai. Có một buổi sớm mùa thu, tôi tới lớp sớm. Khi đang ngồi vắt vẻo trên tay vịn cầu thang tận hưởng cái thú nghe nhạc một mình, ánh mắt tôi bắt gặp tà áo dài của Em ngang qua sân trường. Cả người tôi hốt nhiên nóng bừng, tôi thực sự quên mất thời gian đang chảy trôi. Tôi cứ đứng lặng như vậy hồi lâu với trái tim loạn nhịp. Dường như áng mây trên trời kia đã vô tình hạ xuống đây, Em là một điều gì đó quá đẹp đẽ để tôi có thể chạm vào. Tôi yêu mọi thứ thuộc về cô ấy. Tôi yêu đôi mắt trong veo ánh lên như hai vì sao nhỏ khi cô ấy cười. Tôi yêu mái tóc dài đen nhánh lững lờ vắt qua bờ vai mảnh như một dòng sông. Tôi yêu cả đôi môi đã hứa sẽ để dành nụ hôn đầu cho ngày cưới, dù điều đó khiến tôi phát khổ sở. Người con gái tôi yêu có một sở thích kỳ lạ. Cô ấy thích những bông hoa hồng màu xanh lá. Tôi trở thành gã si tình khờ khạo, ngày đêm nhuộm màu những bông hồng trắng. Đến sinh nhật cô ấy, tôi ôm trên tay bó hoa 181 bông hồng xanh, hồi hộp chờ đợi. Nhưng những bông hồng tội nghiệp đã héo rũ trong đêm. ... Hàng ngày, Cát van vỉ con người làm những chiếc bình thủy tinh từ thân thể mình. Qua mỗi đêm, xác thủy tinh nằm la liệt trên nơi từng là bãi Cát vàng phẳng lặng. Nét vui tươi dần trở thành khái niệm xa lạ với nụ cười Em. Có cảm giác như tình yêu là thứ chất độc hữu hình đang ăn mòn Em từng ngày, từng ngày. Em không còn là Em, dường như có ai đó đã thay Em sống trong dáng hình quen thuộc mà tôi hằng yêu quý.Biển vỗ về những mảnh vỡ, mang ngọc trai lấp đầy cồn cát, nơi con người đã mang Cát đi, chế tác thành những chiếc bình thủy tinh xinh đẹp. - Em mệt mỏi quá. - Tựa vai anh mà khóc đi, nhóc à. - Em xin lỗi…    - Không sao đâu. Anh sẽ chờ. Tôi không nhớ nổi mình đã chờ Em trong bao lâu. Cả thời thanh xuân của tôi chỉ có Em là người trong mộng. Tôi luôn luôn ở cạnh Em. Chỉ cho Em thấy Em xinh đẹp thế nào khi không trang điểm. Chỉ cho Em cách yêu bản thân mình. Chỉ cho Em những bông hồng xanh tôi định tặng Em. Và chỉ cho Em thấy tôi yêu Em vì chính Em mà thôi. - Anh thích bàn tay phải của em hơn. - Vì em thuận tay phải à? - Bời vì em thường bị nẻ tay phải vào mùa đông, còn tay trái thì không. Và Em cười, một nụ cười thực sự. ... Một ngày, Cát nói với Gió: "Anh là một ngọn Gió hoang dại, chẳng bao giờ ở quá lâu bên người thương yêu. Nếu có kiếp sau, em xin được làm Bồ Công Anh để theo anh mãi." Gió mỉm cười, bay tới một vùng đất xa xôi và khi về, gieo trên Cát những hạt giống lạ. Biển ngày đêm tưới tắm, nâng niu hạt giống ấy. Khi lớn lên, nó trở thành một cây Bồ Công Anh tuyệt đẹp...
               
                                                                                                                      ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét