Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Gét anh


Này anh…
Em ghét những ngày mưa tầm tã. Ghét nhìn những vòng xe quay vội vã trong màn mưa. Em đi đường, nước mưa quất vào mặt rát bỏng, vào mắt cay xè. Cố gắng lắm mới có thể nhìn đường qua cặp kính. Và em ghét mưa, vì mưa làm em nhớ… Nhớ nụ hôn đầu đời trong mưa và bờ vai ướt đẫm của một người.
Này anh…
Em ghét nắng. Em ẩm ương nhỉ? Nắng cũng ghét mà mưa cũng chẳng tha. Em ghét cái rát bỏng của nắng hè. Giữa trưa đi làm về, mặt trời chói chang. Cái nóng từ mặt đường nhựa phả vào mặt đôi lúc làm em lạc tay lái. Em ghét cái thời tiết nóng nực khiến em không muốn ăn. Mùa Hè thường khiến em xuống cân không phanh. Em ghét nắng vì làm em nhớ đến cái nhìn xót xa mỗi lần bát cơm em ăn còn hơn nửa.
Này anh…
Em ghét hương hoa sữa. Em đã từng là cô gái chỉ thích hương hoa sữa mùa Thu. Em đã từng bỏ qua những đóa hoa hồng, những cành hoa ly,… người ta tặng để lựa chọn cho mình những chùm hoa sữa trắng. Em ghét… vì chính những chùm hoa ấy, giúp anh xộc thẳng vào cánh cửa trái tim em không ngập ngừng, do dự.
Này anh…
Em ghét những tin nhắn lúc nửa đêm khiến giấc ngủ của em cứ chập chờn. Em ghét phải nghi ngờ, phải dằn vặt. Một thời, không có những tin nhắn của anh vào lúc 11 giờ đêm em không tài nào ngủ được. Phải khi tin nhắn đến, mới mỉm cười vào giấc ngủ ngon. Nhưng bây giờ, em ghét phải giật mình tỉnh giấc vì tin nhắn đến. Những tin nhắn nhớ nhung, tin nhắn ân hận, tin nhắn yêu thương… Tất cả hóa ra chỉ là giả dối như một trò đùa vô duyên của một người nào đó.
Này anh…
Em ghét những bữa cơm tối gia đình. Ghét bên mâm cơm chỉ có em, có con, và bố mẹ chồng già khó tính. Ghét sự đủ đầy của những gia đình bên cạnh. Bữa cơm khiến em nhận ra những khiếm khuyết của hôn nhân.
Này anh…
Em ghét những ngày đông. Ghét không gian u ám, lá cành trơ trụi và tiết trời lạnh buốt. Ghét nhìn những đôi tình nhân tay trong tay dạo bước. Ghét những đêm Đông, chăn đệm có dày vẫn không thấy ấm. Ghét Đông, vì làm em nhớ một vòng tay.
Này anh…
Em ghét những nghi ngờ, những ghen tuông. Là đàn bà có gia đình, em luôn có ý thức giữ gìn bản thân mình cho thật tốt. Nhưng không biết có phải có tật giật mình nên anh luôn muốn kiểm tra, luôn dằn vặt?
Này anh…
Em ghét phải đợi chờ, phải hi vọng vào những điều viển vông. Bởi với em, đợi chờ chưa bao giờ là hạnh phúc. Ngày còn bé, em có nghe bà kể chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ. Thất tịch mưa rơi chứng minh cho lời hẹn thề chung thủy. Nhưng… một ngày gặp gỡ đổi lại một năm đợi chờ đằng đẵng. Không biết có khi nào, người tiên giới, kẻ hồng trần không tin tưởng vào nhau?
Này anh….
Em ghét những lời tán tỉnh, những câu nói bông đùa. Ghét những người đàn ông thấy em cô đơn rồi buông lời trêu ghẹo. Ghét những cái nắm tay, những liếc mắt đưa tình chộp giật. Ghét những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những bó hoa… của những người đàn ông có vợ. Chỉ khiến em nhớ đến phận đàn bà của mình cũng như vợ họ mà thôi.
Nhưng em ghét nhất vẫn là anh. Em ghét người đàn ông mang cho em yêu thương rồi lại sẻ chia cho người khác. Em ghét những lời thề hẹn lại quên ngay sau khi thoát ra khỏi bờ môi. Em ghét phải quay quắt với những lo toan cơm áo gạo tiền. Ghét phải đợi chờ, ghét phải thứ tha và hi vọng. Ghét bàn tay đã nắm tay em giờ ủ ấm cho bàn tay khác. Ghét vòng tay đã ôm người đàn bà khác nay lại chạm vào em…
Và anh này, dù em là đàn bà nhưng không nói ghét là thương. Không nói có là không như những cô nàng đỏng đảnh. Thế giới của em không đơn giản chỉ hai sắc màu đen và trắng. Nhưng em lại phân biệt rạch ròi trong tình cảm. Đàn bà ba mươi, nhờ anh mà tỉnh táo lắm giữa đường đời. Nên… em ghét anh thật rồi, anh biết, đúng không?

                                                                                                                                                       ST

Mưa và những tâm sự buồn


  Trời đổ mưa… Những cơn mưa luôn làm em buồn.
Kỉ niệm ngày nào lại ùa về theo tiếng mưa, khiến em bật khóc… Người ta không thể sống chỉ để hoài niệm mãi quá khứ phải không anh?
Vậy mà sao em đã cố quên và có lúc ngộ nhận mình đã quên được rồi nhưng em chợt nhận ra một điều rất thực, rằng: “Chưa bao giờ em quên được anh và chưa bao giờ em hết yêu anh!”.
Nếu tình yêu là nỗi nhớ thì em đã gọi tên anh cả trong những giấc mơ.
Nếu tình yêu là động lực cho con người ta đi lên thì mỗi lần thất bại em lại tìm đến anh để ngày mai vững tin bước tiếp.
Nếu tình yêu là sự thủy chung và chờ đợi thì cho đến bây giờ em vẫn khắc trong tim hình bóng duy nhất chỉ một người.
Tình yêu còn là gì nữa hả anh?
Em cũng không biết nữa, chỉ biết tình yêu đôi khi rất bình yên, xua tan phiền muộn, đôi khi lại như giông bão, cuốn trôi tất cả…
Nhưng quan trọng em vẫn còn có anh sau những va vấp, sóng gió của cuộc đời...
Em ước gì cho thời gian quay trở lại để em chạy thật nhanh về bên anh, nói với anh những lời yêu mà bao ngày qua em cố tâm che dấu để anh hiểu em hơn, để ta cần nhau hơn bao giờ hết. Không biết trái tim anh có còn dành chỗ nào cho em nữa không khi giữa bể đời này em biết mình chỉ là một giọt nước giữa mênh mông, một hạt cát nhỏ nhoi lẫn trong sa mạc cát, một giọt sương mỏng manh, yếu ớt, một hình dung mờ nhạt đến vô chừng...
Suy nghĩ nhiều đêm, em mới đưa ra một quyết định cho cuộc đời mình. Dù đúng, dù sai thì em vẫn muốn một lần đối mặt với tất cả. Nếu đúng, em sẽ vượt qua, tồn tại và trưởng thành cùng những bài học từ cuộc sống. Nhưng nếu em sai thì tổn thương ấy sẽ giúp em biết mình cần phải làm gì để không một lần nữa tự tay xát muối lên vết thương đời mình.
Em sẽ không giam mình trong cái ốc đảo nhỏ bé đầy tự ti kia nữa mà mạnh dạn bước chân ra ngoài biển lớn. Nơi có những con sóng bạc đầu cuốn mãi không ngừng theo dòng chảy của số phận. Nơi có những cánh chim hải âu tung cánh giữa bao la của trời và đất, đầy bình yên, không vướng phiền muộn.
Em muốn được như thế... Em muốn trở về là chính em, là ngày bình yên có anh, là ngày hạnh phúc rất gần, không còn xa nữa...
Em biết mình không thể sống mãi với hoài niệm.
Em còn tương lai tươi sáng ở phía trước.
Em cần phải bước đi chứ không thể cứ ngồi ôm khư khư quá khứ đau buồn.
Em đã làm được điều đó... Đã đứng dậy sau những vấp ngã, đã bước tiếp trên con đường mà em đã lựa chọn, đã quên được những cái cần phải quên, đã bỏ qua được những gì không phải là của mình.
Vậy mà sao em không thể quên được anh?!
Vậy mà sao em không xóa nổi một cái tên?!
Mà nếu như khó quá thì thôi, em sẽ học cách yêu lại từ đầu, học cách nắn nót tô vẽ lại cho đời mình những ước mơ, học cách ghép vần tên anh và tên em trong cuộc sống.
Cuộc sống luôn là một dòng chảy, hối hả, ngược xuôi, chỉ có lòng người là cần có một chút ngưng đọng, một khoảng lặng để yên bình.
Em sẽ lắng lòng mình lại để cho niềm đau trôi dần vào quên lãng. Để rồi ngày mai, em sẽ bước đi trên con đường mà em đã lựa chọn, nơi đó sẽ không còn kí ức buồn đau, không còn những hiểu lầm, hờn giận và không còn nước mắt nhạt nhòa cùng những vụn vỡ, chua xót của tình yêu...
Khi cơn mưa đi qua, trời sẽ nắng…
Đó chính là chút ấm áp bình yên nhất trong cơn giông bão của cuộc đời…
Và anh - anh chính là nắng sau mưa mà em khao khát và chờ đợi...
Nếu một ngày... hai ngày... ba ngày...
Nếu lâu hơn, một năm... hai năm.... ba năm... mà anh vẫn chưa trở về, ta vẫn chưa tìm thấy nhau trong chuỗi ngày dài lạc lối, thì em vẫn sẽ chờ anh, vẫn mãi yêu anh, vẫn không ngừng ước mơ và hi vọng một mai anh sẽ quay trở về, với em, với giao ước của riêng đôi ta, với những gì anh đã từng hứa sẽ mang đến cho em...
Bởi em tin, nếu không ngừng hi vọng thì rồi cũng sẽ có ngày thành hiện thực... còn nếu luôn nuôi dưỡng ước mơ thì cuối cùng cũng sẽ chạm tay đến ước mơ...
                                                                                                                                                             ST

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

MƯA VÀ ANH

 Anh sẽ về chứ?

Ừ, anh sẽ về khi trời hết mưa..

Khi trời hết mưa?

 Phải? khi trời hết mưa, nắng nhẹ nhen nhóm và anh sẽ đến với em khi cầu vồng hé dạng cuối chân trời..

Anh đi bao lâu?

Sẽ nhanh thôi, khi dứt một cơn mưa.


Khi dứt 1 cơn mưa??


Phải, khi dứt 1 cơn mưa, con đường khô ráo, cây lá vươn cao anh sẽ lại về bên em..


  Và bao giờ cũng vậy, trong từng câu chuyện của mình, anh luôn biến mưa thành hình ảnh đại diện cho tâm hồn và trái tim anh. Bởi anh bảo, anh thích mưa, mưa xuống làm mát đi cái oi bức do nắng mang lại, mưa gột rửa những sầu muộn trong anh, mưa mang lại cho anh niềm hăng hái và có lẽ do đó, mà tôi thấy mắt anh luôn long lanh như hai giọt mưa, trong trẻo như mưa và cũng u buồn như mưa.


  Tôi gặp anh vào một buổi chiều mưa khi vết thương lòng vẫn còn chưa kịp hóa sẹo. Anh gặp tôi tại gốc quán cafe ấy, khi không rõ trái tim anh đang ra sao nhưng qua ánh mắt đăm chiêu nhìn mưa rơi và thi thoảng kèm tiếng thở dài thì tôi chắc rằng, thứ anh đang bầu bạn hẳn không phải là niềm vui. Cứ thế, hai con người, hai tâm hồn, hai góc khuất, hai hướng nhìn nhưng dưới chung một cơn mưa và tôi biết, chúng tôi có chung một nỗi buồn..


- Cafe nhé!


  Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn không có chút gì là cảm xúc..


- Cafe đen nguyên chất sẽ có vị đắng để đánh lại cái đắng trong lòng anh, có hương thơm để xua tan nỗi buồn trên mặt anh và có lẽ nó thật ấm cho ngày mưa lạnh.


  Không để anh đáp lại, tôi đặt ly cafe xuống bàn rồi nhanh chóng tiến đến quầy thu ngân và biến mất dưới cơn mưa. Cầm cái ô trên tay, tôi thả mình dưới mưa, lạc lõng trong cái suy nghĩ bị bỏ rơi, lòng tự trọng của một đứa tự kiêu không cho phép tôi chấp nhận sự thật mình vừa bị ” đá ” và tệ hơn khi biết đôi thủ chính là đứa bạn thân. Mưa lúc này có thể ngụy trang cho những giọt nước mắt đang đua nhau ứa ra trên khóe mắt nhưng tiếng mưa lại không đủ to để lấn đi tiếng nấc lẫn tiếng chửi rủa của một con – điên – thất – tình. Tôi luôn mồm ” khốn nạn, khốn cho thằng ngu như anh bỏ mất tôi và khốn cho một đứa như tôi phải lòng anh_ thằng khốn nạn”.. Miệng lẩm bẩm, chân đá loạn xạ, tay huơ tứ bề như một kẻ mất ý thức mà không hề nhận ra, sau lưng mình là một bóng đen dõi theo cùng nụ cười tinh quái của kẻ giấu – mặt.


  Và sau cái buổi chiều “nổi loạn ” ấy, hàng ngày tôi vẫn đều đặn nhận được một ly cafe nóng đặt ngay ngắn ở trước cửa nhà trọ. Đã có không dưới vài lần tôi quyết bắt quả tang kẻ ” quấy rối đáng yêu” ấy nhưng rồi lại chợt nghĩ, kết thúc chi một thói quen lãng mạn khi chưa chắc sau nó đã là những điều tuyệt vời. Nghĩ vậy, tôi đã âm thầm đặt 1 mảnh giấy ở cạnh cửa trước khi đi ngủ ” cafe thật nóng, cảm ơn đã cho tôi 1 lý do để chờ đợi mỗi buổi sáng thức dậy”. Và sáng hôm sau, bên cạnh ly cafe quen thuộc còn có mảnh giấy “ Cafe đen nguyên chất sẽ có vị đắng để đánh lại cái đắng trong lòng anh, có hương thơm để xua tan nỗi buồn trên mặt anh và có lẽ nó thật ấm cho ngày mưa lạnh _ hẹn gặp em tại quán cũ nhé”.


  Chiều hôm đó tôi gặp lại anh, cũng quán cũ, góc cũ chỉ khác là trời hôm nay không mưa và ánh mắt của cả hai cũng đã vơi đi chút buồn.


- Sao anh biết nhà em, sao anh biết loại cafe em thích, sao anh lại đặt cafe trước cửa nhà em?..


- Những cô gái thích lẩm bẩm dưới mưa thường cũng nói nhiều như vậy sao?


- Ơ…


- Người ta thường không gọi loại cafe họ không thích để mời người khác, người thích cafe sẽ không uống cafe đá và không khó để tìm được nhà của chủ nợ.


- Chủ nợ??


- Phải! anh nợ em một chút đắng em đã dùng để làm ngọt lòng anh, chút thơm để xoa dịu trái tim anh và chút ấm áp để anh tin rằng, thiên thần và điều kì diệu hoàn toàn hiện hữu trên thế gian này..


  Từng câu nói của anh như ghim đinh vào trí nhớ của tôi, thông minh, lém lỉnh cùng một nụ cười tỏa nắng anh có thể giết chết bao nhiêu cô gái và trong đó không ngoại trừ tôi. Ba tháng tiếp theo tôi không biết mình là gì của anh, vẫn nhận được cafe mỗi sáng, vẫn nhận được tin nhắn mỗi đêm nhưng chỉ được gặp nhau vào những ngày trời mưa. Vỏn vẹn 4 lần gặp nhau dưới những cơn mưa rào của Sài Gòn, tôi chỉ biết im lặng nghe anh kể về mưa, từ nguồn gốc khoa học đến khía cạnh tình cảm, từ thuở ấu thơ đến những kỉ niệm học trò, từ việc anh được sinh ra vào buổi trời mưa đến việc ngày ba mẹ anh ra tòa trời cũng mưa rất to. Và tôi cảm nhận được, tôi thích anh, thích nụ cười và thích cả những cơn mưa của anh..


  Tôi _ đứa con gái tự cao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu và bày tỏ tình yêu trước một đứa con trai nào cả. Tôi không đẹp nhưng tôi thích được theo đuổi, tôi không giỏi nhưng tôi thích được chinh phục và đó là lý do tôi ôm mãi cơn cảm nắng của mình trong lòng mà chưa một lần thốt ra. Băn khoăn với bao nhiêu suy nghĩ, tôi chợt giật bắn mình vì tin nhắn đến ” gặp nhau quán cũ em nhé!” _ tin nhắn đến vào một buổi trưa trời nắng như đổ lửa.


- Anh sẽ đi nước ngoài 1 thời gian.


Anh sẽ về chứ?


Ừ, anh sẽ về khi trời hết mưa..


Khi trời hết mưa?


Phải? khi trời hết mưa, nắng nhẹ nhen nhóm và anh sẽ đến với em khi cầu vồng hé dạng cuối chân trời..


Anh đi bao lâu?


Sẽ nhanh thôi, khi dứt một cơn mưa.


Khi dứt 1 cơn mưa??


Phải, khi dứt 1 cơn mưa, con đường khô ráo, cây lá vươn cao anh sẽ lại về bên em..


  Dứt lời, anh quay đi chỉ để lại một chiếc hộp nhỏ trên bàn. Bên trong chỉ vẻn vẹn một chiếc thiệp nhỏ hình cầu vồng, từng câu chữ như đi sâu vào tâm trí tôi “ngày này năm trước, anh đã tiễn người con gái anh yêu thương nhất lên thiên đàng, 1 năm sau, trời nắng gắt nhưng nỗi nhớ trong anh chưa vơi đi phần nào, có thể trái tim anh lỗi nhịp khi bên em nhưng trời mưa lâm râm thì cầu vồng không thể xuất hiện. Cho anh thời gian nhé! khoảng thời gian đủ để dứt một cơn mưa và chờ nắng lên sưởi ấm lòng em. Kí tên: Mưa”


  Giọt nước mắt rơi xuống ngay cạnh tên anh, cái tên mà tôi vẫn thường gọi anh trong tin nhắn. Trên bầu trời, mây đen kéo đến, tôi nán lại quán như để chờ trời mưa, chờ trời mưa để được chờ đến khi mưa tạnh dẫu biết rằng mưa của trời chóng đến chóng tan còn mưa của lòng dai dẳng không thôi. Có những chờ đợi trong hư vô nhưng vẫn thắp được cho con người biết bao là hi vọng. Bình yên nhé cơn mưa của em....
                                                                                                                                ST

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Thử quay đầu lại

  Đã bao giờ, bạn thử quay đầu lại ...
  Sẽ có những ánh mắt yêu thương luôn dõi theo bạn.

  Có những thứ bạn sẽ chẳng thể nào biết được. Bởi khi bạn đã quay lưng bước đi, những ánh nhìn đó mới dõi theo bạn, không ngừng nghỉ và mệt mỏi, luôn quan tâm và thương yêu...

  Đó là cái nhìn xót xa của những bà mẹ khi tiễn con ra thành phố trọ học. Mẹ lo con chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân, chẳng chịu mua thức ăn đủ chất dinh dưỡng. Mẹ sợ con buồn, nên nén nước mắt vào trong. Chỉ khi kì nghỉ ngắn ngày của con ở quê kết thúc, bóng con đã đi xa, mắt mẹ mới rưng rưng.

  Đó là cái nhìn với biết bao lời dặn dò tin tưởng của ba. Ba cứng rắn và kiên cường. Ba không có thói quen bộc lộ tình cảm nhiều như mẹ, nhưng những lời ba nói, những điều ba căn dặn, con hiểu rằng ba thương con biết bao.


  Đó là cái nhìn rơm rớm của lũ em. Chúng mong con về chẳng phải vì những món quà như con đã hứa dành tặng chúng. Mà vì mong mỏi được nằm ngủ cạnh con, được nghe anh, chị kể chuyện thành phố, gieo vào lòng chúng những háo hức về một thế giới màu nhiệm hơn.

   Đó là cái nhìn lưu luyến của người yêu lúc đưa ta về đến đầu ngõ. Sẽ là cái dáng quen thuộc, đứng ở vị trí đó, đợi ta khuất khỏi tầm mắt mới chịu quay về. Yêu thương bền bỉ qua ngày như thế chưa từng biết mệt mỏi. Ngược lại, chàng trai, cô gái đó khiến ta cảm thấy thân thuộc và chẳng thể ngủ yên nếu một ngày không còn ánh mắt dõi theo ấy.

  Đó là cái nhìn thương yêu của những người mà ta yêu quý. Đôi khi phải đi một đoạn đường xa, sống ở những miền xa lạ ta mới biết trân trọng những người đã từng ở cạnh mình. Sống là phải biết tiến về phía trước. Nhưng thi thoảng, hãy ngoái lại phía sau, để biết luôn có rất nhiều người mong ngóng bước chân ta, thương yêu ta hết lòng....


                                                                                                           ST

Cát và thủy tinh


    Một ngày, Cát nói với Gió: "Anh là một ngọn Gió hoang dại, chẳng bao giờ ở quá lâu bên người thương yêu. Nếu có kiếp sau, em xin được làm Bồ Công Anh để theo anh mãi." 

     Anh gọi tôi là Ánh nắng của anh, tinh khôi và ấm áp. Cơn Gió khẽ lướt qua bãi cát phẳng lặng, không khỏi choáng ngợp trước vẻ hoàng kim lộng lẫy của Cát. Anh gọi tôi là Nắng, còn bởi vì anh là một ngọn Gió. Một ngọn Gió tiêu diêu tự tại, không ràng buộc, không vướng bận những quy tắc luật lệ do kẻ khác tạo ra. Ngọn Gió thổi vì chính bản thân nó cần phải làm thế mới có thể tồn tại. Gió thổi những hạt Cát nhỏ xíu tung bay trên không, chúng sáng lên, lung linh như những viên kim cương nhỏ trong ánh nắng rực rỡ. Cát quay cuồng trong cơn lốc, còn Gió đang reo vui khúc tình ca tặng Cát. - Em cười nhìn rất xinh, bé à. Ở bên cạnh em lúc nào cũng thật dễ chịu. - … - Nhưng tại sao anh chưa bao giờ thấy em khóc? - Bởi vì em là Nắng của anh mà. - Tôi mỉm cười. Anh cười và hôn lên mi mắt tôi. Khi quay gót bước vào nhà, tôi thấy má mình đã đẫm nước tự lúc nào. Những đêm không trăng là khoảng thời gian Gió cô độc nhất, bởi Gió không thể nhìn thấy Cát. Cát cầu xin con người hãy nấu chảy mình, tạo thành một chiếc bình thủy tinh tuyệt đẹp, sau đó đặt một ngọn nến vào đó. Nhưng khi ngọn nến tắt, Gió buồn bã bỏ đi. Sáng hôm sau, một cậu bé vô ý đá quả bóng trúng vào chiếc bình thủy tinh. Nó vỡ tan.

    Bởi vì cô ấy là Cát, nên tôi phải là Biển, mặc dù tôi không xứng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở cửa lớp, tôi biết mình sẽ mãi mãi yêu người con gái này. Tất cả mọi thứ lúc đó đã biến thành những thước phim đen trắng, trừ cô ấy. Khi cô ấy được chỉ định ngồi cạnh tôi, dường như có ai đó đã rút sạch không khí khỏi hai lá phổi của tôi rồi. Tôi không tài nào tập trung vào bài giảng trên lớp được nữa, tâm trí tôi lãng đãng trôi dạt sang phía tà áo trắng bên cạnh, và mắc cạn luôn ở đó. Rồi chúng tôi trở thành bạn thân. Cô ấy nhận tôi làm anh trai. Có một buổi sớm mùa thu, tôi tới lớp sớm. Khi đang ngồi vắt vẻo trên tay vịn cầu thang tận hưởng cái thú nghe nhạc một mình, ánh mắt tôi bắt gặp tà áo dài của Em ngang qua sân trường. Cả người tôi hốt nhiên nóng bừng, tôi thực sự quên mất thời gian đang chảy trôi. Tôi cứ đứng lặng như vậy hồi lâu với trái tim loạn nhịp. Dường như áng mây trên trời kia đã vô tình hạ xuống đây, Em là một điều gì đó quá đẹp đẽ để tôi có thể chạm vào. Tôi yêu mọi thứ thuộc về cô ấy. Tôi yêu đôi mắt trong veo ánh lên như hai vì sao nhỏ khi cô ấy cười. Tôi yêu mái tóc dài đen nhánh lững lờ vắt qua bờ vai mảnh như một dòng sông. Tôi yêu cả đôi môi đã hứa sẽ để dành nụ hôn đầu cho ngày cưới, dù điều đó khiến tôi phát khổ sở. Người con gái tôi yêu có một sở thích kỳ lạ. Cô ấy thích những bông hoa hồng màu xanh lá. Tôi trở thành gã si tình khờ khạo, ngày đêm nhuộm màu những bông hồng trắng. Đến sinh nhật cô ấy, tôi ôm trên tay bó hoa 181 bông hồng xanh, hồi hộp chờ đợi. Nhưng những bông hồng tội nghiệp đã héo rũ trong đêm. ... Hàng ngày, Cát van vỉ con người làm những chiếc bình thủy tinh từ thân thể mình. Qua mỗi đêm, xác thủy tinh nằm la liệt trên nơi từng là bãi Cát vàng phẳng lặng. Nét vui tươi dần trở thành khái niệm xa lạ với nụ cười Em. Có cảm giác như tình yêu là thứ chất độc hữu hình đang ăn mòn Em từng ngày, từng ngày. Em không còn là Em, dường như có ai đó đã thay Em sống trong dáng hình quen thuộc mà tôi hằng yêu quý.Biển vỗ về những mảnh vỡ, mang ngọc trai lấp đầy cồn cát, nơi con người đã mang Cát đi, chế tác thành những chiếc bình thủy tinh xinh đẹp. - Em mệt mỏi quá. - Tựa vai anh mà khóc đi, nhóc à. - Em xin lỗi…    - Không sao đâu. Anh sẽ chờ. Tôi không nhớ nổi mình đã chờ Em trong bao lâu. Cả thời thanh xuân của tôi chỉ có Em là người trong mộng. Tôi luôn luôn ở cạnh Em. Chỉ cho Em thấy Em xinh đẹp thế nào khi không trang điểm. Chỉ cho Em cách yêu bản thân mình. Chỉ cho Em những bông hồng xanh tôi định tặng Em. Và chỉ cho Em thấy tôi yêu Em vì chính Em mà thôi. - Anh thích bàn tay phải của em hơn. - Vì em thuận tay phải à? - Bời vì em thường bị nẻ tay phải vào mùa đông, còn tay trái thì không. Và Em cười, một nụ cười thực sự. ... Một ngày, Cát nói với Gió: "Anh là một ngọn Gió hoang dại, chẳng bao giờ ở quá lâu bên người thương yêu. Nếu có kiếp sau, em xin được làm Bồ Công Anh để theo anh mãi." Gió mỉm cười, bay tới một vùng đất xa xôi và khi về, gieo trên Cát những hạt giống lạ. Biển ngày đêm tưới tắm, nâng niu hạt giống ấy. Khi lớn lên, nó trở thành một cây Bồ Công Anh tuyệt đẹp...
               
                                                                                                                      ST